-
-
-
Tổng tiền thanh toán:
-
Viết bởi: Nguyễn Trần Vân Thủy
ĐÔI MẮT HẢI AN VÀ HÀNH TRÌNH LAN TỎA NIỀM TIN
Tiếp nối sự sống cho những người ở lại
Mỗi ngày, Dương đều lục lại facebook cá nhân của mình. Chị muốn xem, ngày này năm trước, năm trước nữa,... con gái mình đã sống và vui tươi như thế nào. Chưa bao giờ Dương tỏ vẻ là một người yếu đuối, chị luôn nhìn thấy An hiện hữu xung quanh mình. Một trong những điều đúng đắn nhất chị từng làm, là dùng máy ảnh ghi lại thật nhiều hình ảnh về Hải An. Mất đi một đứa con sau 7 năm gắn bó, sự đau thương và mất mát không phải một sớm một chiều sẽ mất đi!
Thời điểm ấy, thời gian sống của An chỉ còn được tính bằng ngày. Sức khoẻ yếu dần, hiện tượng song thị đưa em vào bóng tối. Mọi nỗ lực lúc này mong manh đến tuyệt vọng. Có lúc, An tâm sự với mẹ: "Con muốn sau này khi mất đi, những bộ phận vẫn còn tồn tại, vẫn sống trên cơ thể của người khác...".
Trước khi ra đi, An rơi vào hôn mê sâu, mẹ xin đưa em về nhà cùng ăn bữa cơm gia đình lần cuối. 14h50 phút ngày 22/2/2018, tim An ngừng đập. Em vĩnh viễn ra đi trong vòng tay mẹ...
U thần kinh đệm cầu não có thể giết chết em, nhưng không thể làm mờ đi những điều tuyệt vời em để lại. Bằng một cách nào đó, trong lòng chị, An vẫn còn sống. Em như ánh mặt trời giữa đêm đông mịt mù của cuộc sống, âm thầm toả sáng và sưởi ấm, mang đến niềm tin và yêu thương cho những người ở lại. Là hành trình, là tình yêu, là phép màu em vực dậy và truyền cảm hứng cho những người xung quanh. Đầu tiên và quan trọng nhất, là mẹ em - chị Nguyễn Trần Thùy Dương.
Cô bé Hải An đã đánh động lương tâm chúng ta khi hiến giác mạc lúc ra đi, để trong cuộc đời sẽ có 2 người may mắn tột cùng vì vẫn tiếp tục nhìn rõ trên từng bước đường đời. Chị Dương đã từng một mình mò mẫm khắp phòng bệnh Khoa kết giác mạc, Bệnh viện Mắt Trung ương chỉ với khát khao được gặp 2 bệnh nhân được nhận giác mạc của Hải An.
Đó là người đàn ông 42 tuổi mắc bệnh loạn dưỡng giác di truyền và cụ bà 73 tuổi bị bệnh sẹo đục giác mạc. Cả hai đều xúc động bật khóc trong giây phút gặp và cảm ơn chị sau khi được ghép giác mạc. Suốt nhiều năm qua không tìm được ánh sáng, nhờ đôi mắt của An, họ tìm lại được niềm vui sống trong những năm tháng phía trước.
Sau nghĩa cử cao đẹp của bé Hải An, số người đăng ký hiến tạng tính đến ngày 6/3/2018 đã tăng gấp 100 lần. Một con số kỷ lục chỉ trong thời gian ngắn, bằng cả nửa năm đi vận động, nói chuyện hiến tặng mô tạng ở nhiều địa phương của cán bộ Trung tâm Điều phối Ghép tạng quốc gia. Từ những bạn trẻ tới cụ bà gần 70 tuổi đều đã tìm đến Trung tâm để đăng ký hiến mô, tạng sau khi qua đời, tiếp nối sự sống cho nhiều người khác. Hiến tạng được hiểu đơn giản, cho đi là sẽ còn mãi.
Với những người đăng ký hiến tạng, họ hạnh phúc vì không chỉ nắm trong tay cơ hội sẽ trao lại sự sống cho bất kỳ một người nào đó ngay khi họ qua đời, mà họ hạnh phúc trong chính giây phút hiện tại. Họ đã vượt qua sự sợ hãi về cái chết để đối diện với nó. Trong họ lúc đó chỉ còn lại niềm vui và hạnh phúc lan toả.
Người đời tự xưng cho Dương là "anh hùng", là "bà mẹ cao cả" nhưng chị nào đâu muốn nhận. Mất con, người mẹ thậm chí có thể hóa điên trước những nhớ thương chồng chất. Những ngày tang thương, chị là một kẻ "điên" đúng nghĩa. Chị đi lung tung những nơi hai mẹ con thường qua, chị nói chuyện với di ảnh của An, chị giữ khư khư chiếc iPad chứa vô vàn kỷ niệm về con. Chị cũng từng nghĩ mình sẽ gục ngã, vì đau quá!
Trước đây, mỗi ngày mẹ con chị đều nói yêu nhau. Và rồi, năm tháng trôi đi chỉ còn niềm vui ở lại, tình thương luôn có sẵn trong tim mọi người để chúng ta có thể sẻ chia với nhau, để chúng ta nhận lại điều ấm áp trong tim mình. Ai rồi cũng trở về với cát bụi, nhưng trở về với cát bụi không có nghĩa là hư vô.
Chị vui vì cuối cùng đã có thể giúp con thực hiện di nguyện hiến giác mạc cho 2 trong số hàng nghìn bệnh nhân chờ ghép tạng mỗi ngày. Sau khi lo tươm tất an táng cho con, chị đến Trung tâm Điều phối tạng Quốc gia với mong ước được hiến toàn bộ cơ thể mình cho y học. Riêng đôi mắt chị xin trao lại cho chị gái - người đã đồng hành cùng chị trên chặng đường gian khổ vừa qua, cũng là người phụ nữ chịu cảnh hỏng một bên mắt nhiều năm trời.
Chị cười, nói: "Chị không phải anh hùng, chị là mẹ em An, thế thôi. Được nhìn An trong đôi mắt của những người khác, họ cười với mình thế là quá đủ, quá hạnh phúc".
Nhưng giữa cuộc sống này vốn đầy rẫy những điều tăm tối, có người gọi điện trách móc Dương, báng bổ chị bán mắt con, hỏi chị liệu trở thành người nổi tiếng có vui không...?
Dương im lặng! Chị đau đớn không nói thành lời trước những lời cay nghiệt.
"Chị hiểu câu chuyện của con tạo hiệu ứng cho cộng đồng, nhưng cuộc sống của chị chưa bao giờ được yên ổn. Chị tự chăm sóc bản thân, tự chịu mọi lời nói của xã hội...".
Ít ai biết, có những đêm không ngủ, Dương trằn trọc về việc phải trả lời như nào với những bạn trẻ chưa đủ tuổi hiến tạng nhưng vẫn muốn noi theo động lực của An. Cũng có bệnh nhân bị ung thư trong giai đoạn tế bào bệnh đã tràn ngập ở tủy, họ tuyệt vọng khi nghĩ tới cái chết. Họ bảo muốn được như An, đủ mạnh mẽ và kiên cường để nếu lỡ không qua khỏi, sẽ ra đi thật nhẹ nhàng. Tất cả những cuộc điện thoại của các bệnh nhân ung thư, chị đều nghe không sót một cuộc nào.
Chị muốn thay con, tiếp thêm động lực chiến đấu cho các "chiến binh" trước mầm bệnh K. Nỗi đau đớn của người mẹ bỗng chốc hoá sức mạnh giúp chị kiên cường trước thực tại.
Dương bảo, chị mất 1 người con nhưng lại có thêm 54 đứa con khác - là 54 bạn học của Hải An. Không biết từ bao giờ, lũ nhóc đều đồng thanh gọi chị là "mẹ". Chị nghẹn ngào trong giây phút ôm lũ trẻ vào lòng. "Mẹ vẫn ở đây, các bạn vẫn ở đây, trường học của con cũng vẫn ở đây, nhưng con đâu rồi?".
Chị nhớ lại, khi mang thai An, có ít nhất 10 bác sĩ khuyên chị bỏ thai vì nguy hiểm cho mẹ, nhưng tình mẫu tử không cho phép chị làm điều ấy. Trải qua 9 tháng khó khăn, An chào đời khỏe mạnh bên chị. Ngày trước, mỗi lần đón con tan học, chị đều đưa con đến hồ Đền Lừ cạnh nhà hóng gió. Bây giờ, vẫn trên con đường ấy, một mình chị đi đi về về.
Cùng con gái trải qua những tháng ngày cơ cực, trải nghiệm mọi cung bậc cảm xúc từ hạnh phúc, đau khổ, háo hức rồi tuyệt vọng, chị thấu hiểu được nỗi lòng của những người mẹ có con mắc ung thư. Dương kể, tinh thần là điều vô cùng quan trọng. Trong suốt hành trình hai mẹ con cùng chiến đấu với ung thư, điều khiến chị tự hào nhất về An chính là sự mạnh mẽ. Con lau nước mắt cho mẹ, động viên mẹ, con mang trong mình tinh thần của người hùng để một người mẹ như chị không khóc nữa.
"Sau cùng, con đã làm được một điều phi thường, con đã sống một cuộc đời trọn vẹn và ra đi một cách bình an. Ngay cả khi chết, chúng ta có thể hiện hữu trong cuộc đời lần thứ 2, bằng một cách nào đó".
Mẹ ơi con yêu mẹ
Bạn có biết tới câu chuyện về em bé đến từ thiên đường tên Elena Desserich không? Những tháng cuối cùng sống trên đời vì ung thư, Elena viết hàng trăm lời nhắn gửi và giấu những tờ giấy ở những chỗ kín đáo. Suốt 2 năm sau khi bé mất, bố mẹ và em gái tìm thấy trong căn nhà của họ những dòng chữ và hình vẽ chứa đựng tình cảm của em. Hải An cũng giống như Elena. Sau khi con mất chị Dương dần phát hiện ra những lời nhắn em để lại cho mình.
Trong chính chiếc iPad mà An hay dùng khi còn sống, ngoài những tấm ảnh, video bé tự chụp, tự quay là đôi ba lời nhắn nhủ bé xen kẽ trong từng bản ghi chú của mẹ.
"Mẹ ơi ăn uống mỗi ngày phải ba bữa, thức ăn phù hợp, rau xanh, hoa quả ăn nhiều không sợ, đúng giờ đi ngủ, đến giờ thì dậy, nằm dậy nhẹ nhàng, không gấp, không vội"; "Mẹ ơi, mẹ đừng dùng thuốc ngủ nhé"; "Mẹ ơi, con nhớ mẹ. Mẹ nhớ uống nước đấy nhé!"; "Mẹ ơi con yêu mẹ, đừng khóc mẹ nhé!"; "Mẹ ơi con yêu mẹ! Mẹ nhớ cho Bun ăn nhé".
Chị Dương chỉ cho chúng tôi xem những lời nhắn của con, rồi nói: "Con ghi không theo quy luật nào. Có thể là một dòng ghi nhớ hay câu chen giữa những tài liệu chị đã lưu trong máy. Ngoài iPad ra còn chiếc điện thoại này nữa, mọi người bảo chị nên xem đó là "của để dành", từ từ rồi chị sẽ đọc thật kỹ, xem từng bức ảnh để tìm kiếm thêm những dòng nhắn nhủ con để lại".
Hải An thân thương, có lẽ trong những tháng ngày qua và mãi sau này, hình ảnh em bé thiên sứ nhỏ nhắn vẫn mãi để lại trong tim mỗi người thật nhiều cảm xúc. Em tặng lại ánh sáng, hiến đôi giác mạc cho những bệnh nhân khác. Đó là thứ ánh sáng đẹp nhất của tâm hồn, của trái tim, là một niềm cảm hứng bất tận.
Chính chị Dương cũng không thể ngờ, mọi người lại nhớ tới con chị lâu như thế. Không ai có thể quên được em, nơi lồng ngực ấy sẽ luôn tràn lên một tình yêu dành cho An, là thứ tình cảm trân trọng và cũng là sự biết ơn.
Cuộc sống luôn mang đến cho ta những điều kì diệu. Hiện tại dẫu buồn bã, bi đát đến đâu, chỉ cần vững tin, yêu thương, suy nghĩ tích cực, bạn cũng sẽ vượt qua. Ánh sáng trong đôi mắt, câu chuyện của An và mẹ, sẽ cùng sưởi ấm trái tim bạn, lan toả sự lạc quan và niềm hy vọng.
Để rồi ngày mai dẫu có u ám, bạn cũng sẽ can đảm vượt qua tất cả!
Nguồn: Kenh14.vn
Các bài viết khác
Viết bởi: Nguyễn Trần Vân Thủy
GẤU LIZZIE TINH NGHỊCH, MŨM MĨM
Viết bởi: Nguyễn Trần Vân Thủy
SIÊU ƯU ĐÃI THÁNG 3 - SHOPPING THẢ GA, KHÔNG LO VỀ GIÁ
Viết bởi: Nguyễn Trần Vân Thủy
🎉🎉 BỘ ĐÔI CỰC HOT “CỪU XANH - CỪU HỒNG” CỦA NHÀ BOBI CHÍNH THỨC CÓ MẶT TẠI FAHASA 🎉
Viết bởi: Nguyễn Trần Vân Thủy